Bài viết đã tạo động lực cho hàng ngàn nghệ sĩ ở Việt Nam và trên thế giới, nhất là đối với ai đó tự cho mình không có năng khiếu. Đọc nhé!...
Khi bạn còn là một đứa trẻ, vẽ vời chỉ đơn giản là một trong nhiều trò chơi mà người lớn đã phát minh ra cho bạn. Và cũng giống như các trò chơi con nít khác, bạn đã từ bỏ việc vẽ tranh từ nhiều năm trước mà không hề hay biết. Nhưng hôm nay bạn thấy những những con người trưởng thành đã biến trò chơi đó thành thứ gọi là nghệ thuật, thậm chí có thể là một công việc quá mỹ mãn mà bạn rất chi là ghen tị!
Đối với các họa sĩ, khi được hỏi khi nào họ mới bắt đầu vẽ, đều trả lời: "Tôi chưa bao giờ dừng lại!" (tức là vẽ từ bé cho tới giờ). Nghe thật nản nhỉ, vì nếu bạn dừng lại thì sao? Bạn có thể sẽ không bao giờ bắt đầu lại được nữa, chỉ vì bạn có nhiều mối quan tâm khác ngoài việc vẽ vời khi lớn lên? Bạn chấp nhận số phận của mình đi? Hay là .... đọc tiếp!
Tôi dành bài viết này cho những người không chịu chấp nhận số phận. Nếu những bức vẽ đẹp làm bạn buồn và tức giận, nếu bạn cứ nghĩ "nếu như ...", nếu bạn muốn thay đổi điều gì đó trong cuộc sống, tôi sẽ chỉ cho bạn con đường. Tin tôi đi, bạn có thể học cách vẽ nếu muốn. Chỉ là quá muộn khi bạn hành động như vậy!
Những đứa trẻ có năng khiếu
Hãy quay ngược thời gian về với tuổi thơ, về với những ngày tháng suy nghĩ giản đơn của bạn, những ngày đầy niềm vui và chỉ một ít trách nhiệm. Bạn đã vẽ rất nhiều, chỉ vì nó dễ chịu, mặc dù bạn không thực sự hiểu là mình đang làm cái quái gì. Bạn đã vẽ ra được một cái gì đó, bạn gọi đó là một bức tranh, và nó thật tuyệt vời.
Nhưng có một niềm vui khác trong việc vẽ, đó cũng là sự khen ngợi của cha mẹ bạn khi bạn cho họ xem tác phẩm của con mình. Vì chúng ta vốn là loài động vật xã hội, vì vậy những gì người khác nghĩ về chúng ta là rất quan trọng. Cơ thể chúng ta thưởng cho chúng ta niềm vui nếu chúng ta làm điều gì đó được xã hội công nhận.
Thế nhưng sự thật vẫn là sự thật. Bạn là nghệ sĩ giỏi nhất không phải khi bạn đạt đến một trình độ kỹ năng nhất định, mà là khi bạn giỏi hơn những người khác.
Đó là lý do tại sao, khi những đứa trẻ khác được khen ngợi nhiều hơn bạn, bạn cảm thấy tồi tệ và thậm chí có thể tức giận. Họ được coi là có năng khiếu hơn mức bạn có thể đạt được. Bạn đang sử dụng cùng các dụng cụ vẽ, bạn cũng được dạy bởi cùng một giáo viên, thế mà họ có thể vẽ tốt hơn bạn. Không công bằng chút nào!
Bạn đã nghe người lớn gọi nó là "năng khiếu". Rõ ràng, đây là thứ mà mọi đứa trẻ vẽ giỏi đều sở hữu. Bạn phải được sinh ra với nó để có nó (năng khiếu bẩm sinh); đây không phải là thứ bạn có thể đạt được. Những đứa trẻ được xem là có năng khiếu được khuyến khích tiếp tục vẽ, tham gia các cuộc thi, theo đuổi nghệ thuật như là sự nghiệp của chúng ... Và không ai quan tâm đến nghệ thuật của bạn. Bạn không có năng khiếu, việc tiếp tục vẽ là vô nghĩa, vì vậy bạn đã dừng lại...?
Hôm nay bạn có nghệ thuật xung quanh bạn. Internet kết nối bạn với tất cả những đứa trẻ có năng khiếu này từ khắp nơi trên thế giới, giờ đã trưởng thành, tốt hơn bao giờ hết. Một số người trong số họ làm việc trong các lĩnh vực nghệ thuật, một số người chỉ coi đó là một sở thích, nhưng họ có một điểm chung là họ vẫn vẽ tốt hơn bạn nhiều. Không có gì thực sự thay đổi sao?
Sự ảo tưởng về trình độ
Hãy trung thực khi bạn là một đứa trẻ, bạn thực sự không thể đưa ra những đánh giá chính xác, vì vậy bạn phải tin tưởng người lớn. Bạn không thể đánh giá chất lượng bức vẽ của bạn. Cách duy nhất để ước tính nó là quan sát phản ứng của người lớn qua bản vẽ của bạn và của người khác. Vâng, bạn có thể nhận thấy rằng tiêu chí chính là tính chân thực của tác phẩm nghệ thuật, nhưng vẫn là người lớn đánh giá mức độ hiện thực chứ không phải bạn. Một tác phẩm nghệ thuật tốt là tác phẩm nhận được nhiều lời khen ngợi (ồ giống thật ghê), và đó là tất cả những gì bạn biết khi ấy.
Bây giờ bạn đã trưởng thành, vì vậy bạn biết nhiều hơn về vẽ. Bạn có thể đánh giá một tác phẩm nghệ thuật là xấu ngay cả khi nhiều người khác nói nó tốt. Nhưng tiêu chí chính của bạn vẫn là: "Nó có tốt hơn thứ tôi có thể vẽ không?" Tôi muốn thay đổi quan điểm của bạn.
Khi còn nhỏ, tôi thường nghe rằng tôi rất có năng khiếu. Tôi không có nhiều bản vẽ từ những ngày đầu, nhưng tôi đã tìm thấy một bản vẽ trong một tạp chí tôi đang viết trong trại hè năm 2003. Lúc đó tôi mới 12 tuổi và bản vẽ này cho thấy rõ trình độ kỹ năng của tôi từ thời điểm đó:
Năng khiếu và kỹ năng
Giáo viên gọi một đứa trẻ có năng khiếu nghệ thuật nếu bức tranh của nó tốt hơn những đứa trẻ khác trong lớp. Đó là tất cả căn cứ để kết luận. Năng khiếu, theo nghĩa này, không phải là "một kỹ năng bẩm sinh cần có để vẽ" đơn giản là một dấu hiệu có tiềm năng trong lĩnh vực này.
Khi được hỏi, "Làm thế nào để bạn vẽ tốt như vậy?" Một đứa trẻ có năng khiếu trả lời, "Tôi không biết, tôi chỉ đơn giản là làm." Tôi cũng giỏi vẽ động vật hơn con người. Có nghĩa là tôi được sinh ra với tiềm năng thiên bẩm là vẽ động vật? :)) Tôi tin rằng: Tôi yêu động vật và chú ý nhiều hơn đến vẻ ngoài của chúng so với con người '.
Năng khiếu có thể dẫn đến kỹ năng, nhưng hai điều này không luôn luôn bằng. Nhìn vào các bản vẽ dưới đây. Đầu tiên được tạo ra chỉ với năng khiếu. Tôi muốn vẽ một cô gái và một cậu bé, vì vậy tôi đã đặt đầu bút vào tờ giấy và để tay tôi làm điều đó. Đó là đoán mò, tôi không biết nó sẽ diễn ra như thế nào cho đến khi nó xảy ra. Và tôi sẽ không biết làm thế nào để sửa cái gì đó nếu nó sai. Tôi đã không vẽ nó. "Năng khiếu" của tôi đã điều khiển tôi làm.
Cái thứ hai, bảy năm sau. Tôi đã học được về giải phẫu của con người và những điều cơ bản của sáng tối, tôi đã tạo ra một tư thế năng động, một biểu cảm trên khuôn mặt và thậm chí tôi còn làm cho chiếc quần jean trông nhăn nheo! Nó không phải là một sự đoán mò nữa. Tôi biết tôi muốn vẽ gì và tôi phải học nó trước.
Khi bạn nhìn vào các tác phẩm của những đứa trẻ có năng khiếu khi đã trưởng thành đó, đó không phải là kết quả của năng khiếu. Năng khiếu không lớn lên với một người! Một người lớn từng được xem là có năng khiếu, một khi đã ngừng vẽ khi còn nhỏ sẽ không vẽ tốt hơn một đứa trẻ mười tuổi có năng khiế luôn luôn vẽ.
Kiến thức về phối cảnh, giải phẫu, tô bóng, bố cục và màu sắc không đi kèm trong năng khiếu, nhưng năng khiếu mang đến cho bạn động lực để học hỏi tất cả. Những đứa trẻ năng khiếu đó chưa bao giờ ngừng vẽ, vì vậy chúng có nhiều năm luyện tập miệt mài sau đó. Và những năm tháng luyện tập, không phải năng khiếu, đã khiến họ có được ngày hôm nay.
Thời gian tốt nhất để học vẽ?
Và đây có thể là vấn đề của bạn. Chúng ta học nhanh nhất khi chúng ta lớn lên và chúng ta cũng có nhiều thời gian rảnh trong giai đoạn này. Nhưng nó đã ở lại phía sau bạn, và bạn đã lãng phí nó mất rồi! Bạn sẽ không bao giờ đuổi kịp những đứa trẻ này ...
Đó là sự thật, nhưng tôi muốn cho bạn thấy một cái nhìn khác tích cực hơn thế. Bạn có một thứ mà trẻ em và thanh thiếu niên thiếu: kỷ luật, kiên nhẫn, và tiền bạc. Cuộc sống của bạn ổn định hơn, vì vậy bạn có thể tạo ra các kế hoạch dài hạn và gắn bó với chúng mà không gặp vấn đề gì. Tư duy của bạn phát triển hơn, ít hỗn loạn hơn và bạn biết bạn muốn gì. Đây là thời gian tốt nhất để tìm hiểu một thứ gì mới mẻ!
Cách học vẽ
Ngay cả những người hiểu rằng năng khiếu không có gì hơn là tiềm năng có xu hướng, nói một cách cay đắng: "Vâng, việc luyện tập sẽ giúp ta vẽ đẹp, nhưng bạn cần năng khiếu là thì sẽ vẽ đẹp hơn." Được rồi, hãy cho rằng nó là đúng đi. Nhưng bạn có thực sự cần phải là người vẽ đẹp nhất thế giới? Không có điều gì khác làm cho bạn thỏa mãn ngoài trừ việc phải trở thành người vẽ đẹp nhất? Không có mức độ "vừa đủ" mà bạn sẽ hoàn toàn hài lòng sao?
Cuối cùng thì, phải nói thật là không có cấp độ kỹ năng "tốt nhất". Bạn có thể vào trang nhất của ArtStation và xem toàn bộ các tác phẩm nghệ thuật "tốt nhất" theo nhiều phong cách và kỹ thuật khác nhau. Và trong nhiều trường hợp, "tốt nhất" có nghĩa là "hấp dẫn đối với ai đó", không liên quan gì đến trình độ kỹ năng hay năng khiếu của nghệ sĩ!
Hãy nhớ rằng: bạn không cần phải là một bậc thầy về cờ vua để thích chơi nó. Bạn chỉ cần điều đó nếu bạn muốn giành chiến thắng trong một cuộc thi, còn sáng tạo nghệ thuật là không có cạnh tranh. Với rất nhiều phong cách, bạn sẽ không có cách nào để trở thành người giỏi nhất trong mọi thứ, và không việc gì phải như vậy. Nếu bạn thích nghệ thuật của mình, nếu bạn đặt trái tim vào nó, bạn sẽ sớm tìm thấy người hâm mộ (và có thể là khách hàng!).
Vậy thì, bạn đã sẵn sàng để chống lại những trở ngại khác?
Khi bạn còn là một đứa trẻ, vẽ là tự nhiên và vô thức, vì bạn không có bất kỳ kỳ vọng nào. Bây giờ bạn yêu cầu cao hơn! Kẻ ngán đường đáng sợ nhất chính lại là nỗi sợ không thể vẽ đẹp.
Vấn đề là như thế này. Để giỏi vẽ, trước tiên bạn cần tạo ra hàng trăm bản phác thảo thần thánh. Điều đó có nghĩa là bạn cần bắt đầu vẽ chúng và sau đó xem xét chúng, để biết rằng, rút cuộc thì chúng sẽ tệ đến mức nào. Và bạn cần phải sống với những bức tranh xấu đó, bởi vì đó là một phần cần thiết của quá trình ban đầu!
Hãy ứng xử như việc học cách chơi một nhạc cụ. Bạn có thể biết chính xác giai điệu nào bạn muốn chơi, nhưng điều đó không có nghĩa là bạn sẽ thực hiện nó ngay lập tức. Những nỗ lực đầu tiên của bạn sẽ rất là kinh khủng, nhất là khi nghe những gì người khác nói, nhưng điều đó không có nghĩa là bạn nên dừng lại mà cần phải ghi chú lại. Bạn cần phải phạm sai lầm và học hỏi từ sai lầm. Điều này sẽ giúp bạn trở nên tốt hơn từ kỹ năng cho tới tâm lý.
Bạn có thể cảm thấy xấu hổ khi vẽ "như một đứa trẻ", nhưng sự thật là không có bức tranh nào "như người lớn". Trẻ em vẽ theo cách này bởi vì chúng không có kỹ năng, và bạn cũng vậy. Những năm trôi qua không cho bạn thêm điểm nào trong kỹ năng này. Đừng cố nhảy qua khoảng cách giữa người lớn và trẻ em, vì level vẽ vời của bạn hiện tại chỉ bằng một đứa trẻ, cứ từng bước.
Bạn cần phải học như một đứa trẻ một lần nữa. Mục tiêu đầu tiên của bạn sẽ không phải là vẽ một con rồng tuyệt vời, mà là vẽ những đường kẻ đơn giản mà không cần sử dụng một cục tẩy. Thực hiện các bước nhỏ và đừng tự làm khó mình. Đừng so sánh bản thân với những người đã vẽ cả cuộc đời họ, chỉ vì bạn bằng tuổi!
"Những năm tháng đã mất"
Hãy nói thẳng: không có "những tháng năm đã mất". Có thể bạn không vẽ vời khi lớn lên, nhưng bạn đã làm nhiều việc khác. Có thể bạn đã luyện tập một số môn thể thao, hoặc bạn giao tiếp với bạn bè, hoặc đơn giản là bạn tận hưởng thời gian rảnh của mình theo cách có vẻ hợp lý nhất vào thời điểm đó. Những năm tháng đó đã cho bạn biết bạn là ai và bạn không nên hối tiếc.
Thay vào đó hãy quan tâm đến tương lai. Đúng, học cách vẽ cần có thời gian, nhưng mọi hoạt động khác bạn muốn giỏi cũng vậy. Và nếu bạn biết bạn đang làm gì, bạn có mục tiêu, bạn thực sự có thể tiến bộ khá nhanh khi trưởng thành.
Học một cách thông minh
Hãy tự hỏi: mục tiêu của tôi là gì? Nếu bạn trả lời đơn giản là "Tôi muốn vẽ", thì bạn sẽ không bao giờ đạt được nó. Nó quá mơ hồ. Tìm ra chính xác những gì bạn muốn đạt được. Điều gì sẽ chứng mình cho bạn thấy là bạn đã đạt được mục tiêu đó? Bằng chứng sẽ như thế nào? Hãy tưởng tượng nó rõ ràng và sống động (Có thể dùng hình vẽ minh họa)
Đây phải là một cái gì đó khách quan, không liên quan đến cảm xúc của bạn. Nếu mục tiêu của bạn là "Thỏa mãn với bức tranh của mình", bạn có thể sẽ không bao giờ tìm ra khoảnh khắc này. Hôm nay nghĩ rằng bạn sẽ vui mừng nếu bạn có thể vẽ một đường thẳng, nhưng một khi bạn học nó, bạn sẽ muốn một cái gì đó khác. Hãy chọn một tiêu chí mà người khác có thể kiểm tra cho bạn, ví dụ: "Tôi muốn phác họa một con mèo thực tế từ trí tưởng tượng trong chưa đầy năm phút."
Bây giờ, hãy chọn cho mình một cuốn sổ đẹp (Sketchbook). Nó có thể là một quyển vở học sinh bình thường, hoặc một thứ gì đó lạ mắt hơn, hay một quyển có vẻ ngoài lồng lộn là tùy bạn. Trên trang đầu tiên, hãy ghi chú mục tiêu của bạn (rõ ràng, không có bất kỳ sự mơ hồ nào) và bắt đầu thôi.
Tác giả: Monika Zagrobelna
Đón đọc loạt bài viết dành cho người mới bắt đầu học vẽ tranh bằng cách đăng ký email bên dưới nhé!
Comments